X1 NK Pro's Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tam Quốc Chí - Hồi 1 - Phần 4

Go down

Tam Quốc Chí - Hồi 1 - Phần 4 Empty Tam Quốc Chí - Hồi 1 - Phần 4

Bài gửi by cuty 5/12/2007, 3:31 pm

Bấy giờ Hoàng Phủ Tung và Châu Tuấn đang đánh nhau với quân giặc. Giặc núng
thế phải rút lui vào Trường Xã, dựa thế một rừng lau rậm rạp để lập doanh trại.

Hoàng phủ Tung bàn với Châu Tuấn:
- Giặc tuy đông, nhưng khờ khạo. Chúng lập doanh trại trong rừng lau, vậy ta
nên dùng hỏa công mà đốt.
Liền đó Hoàng Phủ Tung ra lệnh cho quân sĩ mỗi người đem theo một bó cỏ khô
kéo đi mai phục. Ðêm ấy gặp gió lớn, quân Hán nhất tề phóng hỏa đốt trại. Giữa
lúc đó Hoàng phủ Tung và Châu Tuấn dẫn hai ngàn kỵ binh xông vào chém giết. Trại
giặc lửa cháy ngợp trời, quân giặc hoảng hốt không kịp mặt giáp lên yên, bỏ chạy
tứ tán.
Quân Hán chém giết cho đến lúc trời mờ sáng thì mới thấy Trương Lương, Trương
Bảo thu thập tàn quân cướp đường chạy thoát chết.
Quân giặc chạy chưa đầy ba mươi dặm thì lại gặp một tướng mắt nhỏ, râu dài,
mình cao bảy thước, đang cầm đầu một đạo quân cắm toàn cờ đỏ, đổ ra chận đánh.
Bị trận phục kích thứ hai này, quân giặc bạt vía kinh hồn, lớp thì chết, lớp ôm
đầu chạy trốn không còn một manh giáp.
Vị tướng nhỏ vừa xuất hiện chính là quan Kỵ Ðô Úy, người Tiêu Quận, nước Bái,
họ Tào tên Tháo, tự là Mạnh Ðức.
Trước kia, cha Tào Tháo vốn họ Hạ Hầu tên là Hạ Hầu Tung, nhưng sau làm con
nuôi quan Trung Thường Thị Tào Ðằng nên Hạ Hầu Tung mới đổi ra là Tào Tung. Tào
Tung sanh ra Tào Tháo có đặt cho Tháo tiểu tự là A Man, lại có thêm một tên nữa
là Cát Lợi.
Lúc thiếu thời, Tào Tháo thích chơi bời, săn bắn, hát xướng, nhưng bản lãnh
lại rất mưu mô xảo quyệt. Người chú của Tào Tháo thấy cháu mình du đãng, ham
chơi bỏ học nên có nhiều lần phiền trách nói cho Tào Tung biết.
Mỗi lần như vậy, Tào Tung kêu con vào quở mắng, Tào Tháo đem lòng giận chú,
mới nghĩ ra một kế.
Một hôm, thấy chú đến chơi, Tào Tháo giã vờ ngã lăn xuống đất, ngất lịm như
trúng gió. Người chú thấy vậy thất kinh vội chạy đi tìm Tào Tung báo lại. Lúc
Tào Tung chạy ra xem, thì thấy Tháo vẫn đứng chơi không có việc chi cả. Tào Tung
ngạc nhiên hỏi:
- Kìa, sao chú con bảo là con trúng gió?
Tào Tháo thản nhiên thưa:
- Từ trước đến nay con có bệnh tật gì đâu? Có lẽ con đã làm điều gì mất lòng
chú, nên chú giận rủa con như vậy.
Tào Tung nghe lời con, nên về sau Tào Tháo có lỗi gì người chú phiền trách,
Tào Tung đều bỏ qua, không trách mắng Tháo nữa.
Tháo được thế càng chơi bời phóng đãng hơn. Thời ấy, có người tên là Kiêu
Huyền bảo Tháo rằng:
- Thiên hạ loạn to đến nơi rồi, nếu không phải là người có tài tái thế, không
ai xoay loạn ra an được. Người tài ấy có lẽ là ông đấy.
Lại có một người nữa ở Nam Dương, tên Hà Ngung, có dịp gặp Tào Tháo về nhà,
tỏ ý nói:
- Nhà Hán sắp mất, Tào Tháo sẽ là người an định thiên hạ vậy.
Tào Tháo thấy có nhiều người nói đến mình, nhưng chưa vừa ý. Tháo lại nghe ở
vùng miền Nam có Hứa Thiệu nổi danh là xem tướng biết người, liền tìm đến yết
kiến và hỏi:
- Ông thấy tôi là người như thế nào?
Hứa Thiệu nhìn Tháo một lúc rồi lặng thinh không đáp. Tào Tháo gặn hỏi đôi ba
lần, Hứa Thiệu mới nói:
- Ðời trị, ông là bầy tôi giỏi. Thời loạn, ông là kẻ gian hùng.
Nghe nói thế, Tào Tháo mừng vô cùng. Năm hai mươi tuổi, Tào Tháo đã đỗ Hiếu
Liêm, làm quan Lang rồi được thăng Ðô úy Lộc Dương. Lúc vừa Ðến nhậm chức, Tháo
đã sai treo mười cây roi ngũ sắc ở bốn cửa thành. Ai phạm đến luật cấm tức thì
sai quân nọc cổ ra đánh liền, bất kể kẻ có thế lực, hay quyền quí.
Có một lần người chú ruột của quan Trung Thường Thị Kiển Thạc cầm dao đi đêm,
Tháo đi tuần bắt gặp, lập tức truyền lệnh bắt đem đến trước nha môn mà đánh,
chẳng kiêng nể gì hết. Bởi vậy, trong ngoài đều sợ Tháo, không ai dám phạm luật
nữa.
Uy danh của Tháo nhờ đó lừng lẫy, nên được thăng làm Quan Lệnh ở Ðốn Khâu.
Nay giặc Khăn Vàng nổi lên, Tháo lại được thăng chức Trị Ðô Úy, dẫn năm ngàn
quân mã kéo đến Dĩnh Xuyên trợ chiến.
Vừa đến nơi, gặp lúc Trương Lương, Trương Bảo bị trận hỏa công, thua chạy
xiểng liểng, Tháo nhân cơ hội chặn đường giết giặc, chém hơn một vạớn đầu giặc,
đoạt được người ngựa, khí giới vô số. Trương Lương và Trương Bảo gặp thế cùng,
mở đường máu chạy thoát. Tháo liền kéo quân vào thành ra mắt Hoàng Phủ Tung và
Châu Tuấn, rồi lại dẫn binh truy kích Trương Lương và Trương Bảo.
Bấy giờ, Huyền Ðức cùng Quan, Trương cũng vừa tới Dĩnh Xuyên, nghe xa xa có
tiếng hò reo đánh giặc, lại thấy lửa cháy rực trời vội dẫn binh tới thì giặc đã
tan rồi. Huyền Ðức vào yết kiến Hoàng Phủ Tung, Châu Tuấn, và nói rõ ý kiến của
Lư Thực.
Hoàng Phủ Tung nói:
- Hai thằng giặc Trương Lương, Trương Bảo bị một trận hỏa công, thế cùng lực
tận, chắc là chúng chạy sang Quảng Tôn hợp lực với Trương Giác. Các ngươi hãy
tức tốc trở về đó mà giúp Lư tướng quân dẹp giặc.
Huyền Ðức lĩnh mệnh, lại dẫn quân trở về. Khi đến nửa đường, bỗng thấy một
toán quân mã áp giải một chiếc tù xa, người ngồi bên trong lại là Lư Thực.
Thất kinh, Huyền Ðức vội tụt khỏi yên ngựa, chạy đến hỏi duyên cớ.
Lư Thực nói:
- Tôi vây Trương Giác sắp phá được binh giặc, thì bỗng triều đình có sai một
viên Huỳnh Môn quan là Tả Phong ra mặt trận thám thính tình hình. Tả Phong đòi
ăn hối lộ, tôi nói với hắn: "Ðến như quân lương hiện còn chưa đủ, lấy đâu ra
tiền dư mà đãi sứ nhà vua?". Tả Phong tức giận về triều vu tấu rằng tôi không
chịu tiến quân, cứ đắp lũy đào hào cố thủ, khiến lòng quân trễ nãi. Triều đình
nổi giận, sai quan Trung Lang Tướng Ðổng Trác đến thay tôi cầm quân, và bắt tôi
giải về kinh trị tội.
Trương Phi nghe dứt lời, máu giận sục sôi, toan rút gươm chém mấy tên quân hộ
tống tù xa để cứu Lư Thực, nhưng Huyền Ðức đã kịp ngăn lại và nói:
- Việc của Lư tướng quân ngay gian sẽ có công luận xét đoán, chúng ta không
nên bạo sát người của triều đình mà mang tội.
Trương Phi trợn mắt, nhìn chiếc tù xa cho đến khi mất hút. Vân Trường nói:

- Lư Trung Lang bị bắt, người khác cầm quân, chúng ta trông cậy vào ai mà trở
lại Quảng Tôn? Chi bằng trở về Trác Quận là hơn.
Huyền Ðức nghe lời, cùng với hai em dẫn quân về phía Bắc. Ði chưa được hai
ngày, bỗng nghe sau núi có tiếng quân reo tở mở, ba anh em Huyền Ðức liền trèo
lên một đỉnh núi cao, xem thấy quân Hán bị thua cuốn cờ chạy trốn, còn đằng sau
giặc Khăn Vàng đông đặc, đang đuổi theo rất hăng. Trên cây đại kỳ của giặc có đề
bốn chữ: "Thiên Công Tướng Quân".
Huyền Ðức đưa tay chỉ bọn giặc, nói với Quan, Trương:
- Chính thằng này là Trương Giác, kẻ cầm đầu giặc Khăn Vàng gây rối. Chúng ta
tham chiến ngay.
Ba anh em Huyền Ðức đồng phi ngựa dẫn quân lướt tới. Bấy giờ Trương Giác đã
đánh bại Ðổng Trác, nên kéo binh truy kích rất ngặt. Ðang lúc hăng thế, bỗng gặp
toán quân của ba anh em Huyền Ðức chặn lại, chúng rối loạn người ngựa đạp nhào
lên nhau, mất cả hàng ngũ, bị quân Huyền Ðức chém giết một trận, làm cho chúng
quay đầu bỏ chạy hơn năm mươi dặm.
Ba người cứu được Ðổng Trác về trại. Sau khi hỏi thăm, biết được ba anh em
Huyền Ðức chưa có chức vụ gì, hiện còn là chân trắng, Ðổng Trác làm mặt khinh
khỉnh, không thèm thi lễ và tiếp đãi.
Huyền Ðức bước ra ngoài, không nói gì, nhưng Trương Phi thì hầm hầm nét mặt,
tỏ ý bất mãn:
- Hừ! Chúng ta lăn mình vào địch quân để cứu hắn, mà hắn lại dám vô lễ như
thế! Phải giết hắn đi mới đã giận.
Mắng rồi, Trương Phi cầm xà mâu quay vào trướng định giết Ðổng Trác.
Ðó chính là:

Nhân tình thế thái đáng buồn than,
Ai biết anh hùng lúc trắng chân!
Nếu được muôn người như Dực Ðức,
Trên đời đã hết giống vong ân



cuty
cuty
Rìu Chiến Vàng
Rìu Chiến Vàng

Tổng số bài gửi : 668
Age : 31
Location : Thừa tiền tình tắt thiếu tiền tình theo .
Registration date : 03/12/2007

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết